Trên mỗi ghế ngồi tại show diễn Yohji Yamamoto Xuân/Hè 2026 là một lời nhắn viết tay, một đề nghị giản dị gửi đến các khách mời: hãy cất điện thoại và quan sát bằng mắt. Yêu cầu này có vẻ khác thường trong thời đại các buổi trình diễn thời trang dần trở thành nơi tạo nội dung cho mạng xã hội. Thế nhưng, lời đề nghị lặng lẽ này lại thể hiện đúng tinh thần cốt lõi của bộ sưu tập mùa này: những bộ trang phục được tạo ra để cảm nhận, chứ không chỉ để chụp ảnh.

Tại Tòa thị chính Paris, dưới ánh đèn chùm, các người mẫu di chuyển chậm rãi. Chất len mỏng được xử lý thành những chiếc đầm suông bất đối xứng, để hở một bên vai. Vải chiffon nhẹ nhàng tạo độ bay bổng cho phần gấu váy, còn jersey co giãn được thắt nút và xoắn bện, ôm lấy những đường cong của cơ thể.
Tay nghề của Yamamoto thể hiện qua những chi tiết cần sự quan sát tỉ mỉ. Những đường cắt nhẹ ở vai, áo khoác với các mảng vải được xử lý xé cạnh, hay cổ áo lệch để lộ xương quai xanh đều là kết quả của hàng chục năm kinh nghiệm về cắt rập. Thứ trông như những nếp gấp ngẫu hứng thực chất lại được định hình bởi các đường may tính toán thông minh.
Yamamoto cũng đưa vào các yếu tố ảnh hưởng đến ông trong suốt sự nghiệp. Kỹ thuật may đo phương Tây song hành cùng những tham chiếu đến thư pháp Nhật Bản qua bảng màu đen, trắng, đỏ đặc trưng trong nghệ thuật và dệt may của xứ sở này. Các vệt màu trắng trừu tượng trên những thiết kế đầu tiên giống như tác phẩm được chuyển thể từ tranh vẽ sang vải vóc. Chi tiết tua rua và mảnh vải xé trên một số trang phục lại mỏng manh tựa như nghệ thuật dệt thủ công.

Bộ sưu tập lần này còn mang một dấu ấn rất riêng tư. Hai thiết kế màu đen được dành để tưởng nhớ Giorgio Armani, người bạn của ông, người đã qua đời hồi đầu tháng Chín ngay trước thềm buổi diễn kỷ niệm 50 năm sự nghiệp. Một chiếc váy đơn giản in hình ảnh tấm thiệp mời sự kiện 50 năm ở mặt trước, kèm chữ ký của nhà thiết kế người Ý. Mặt sau là hình ảnh người mẫu Kristen McMenamy từ chiến dịch quảng cáo năm 1997. Chiếc váy còn lại là hình ảnh người mẫu Shalom Harlow trong một chiến dịch khác của Giorgio Armani năm 1998. Ở hậu trường, Yamamoto cho các khách mời xem tấm thiệp mời gốc, được ông cất giữ cẩn thận, và kể về tình bạn của họ, bắt đầu từ buổi khai trương cửa hàng Emporio Armani đầu tiên tại Paris năm 1998.

Những chiếc áo choàng đỏ khép lại buổi trình diễn, gợi nhớ hình ảnh các nhân vật trong hội họa thời Phục hưng. Người mẫu cởi áo choàng, để chúng bay tự do phía sau, rồi dừng lại để tái hiện một trong những thiết kế kinh điển nhất của Yamamoto từ năm 1986: chiếc áo khoác đen mở ra để lộ lớp lót đỏ bồng bềnh, nay được điểm thêm họa tiết thư pháp. Bên cạnh đó, bộ sưu tập còn có vải tartan quấn quanh phom dáng váy dạ hội, đầm đính cườm, và một loạt thiết kế phá cấu trúc màu trắng bay bổng. Người mẫu đi bốt sandal và đeo găng tay hở ngón. Vài vệt mực mảnh được vẽ lên mặt họ như những đường thư pháp ngẫu hứng.
Vị thế của Yamamoto trong làng thời trang được duy trì bởi sự nhất quán, không phải bằng những thay đổi bất ngờ. Ông chủ yếu làm việc với phom dáng mềm và bảng màu đơn sắc, tìm kiếm sự sáng tạo từ bên trong cấu trúc và đường may của trang phục. Cách tiếp cận này có nguồn gốc từ mỹ học Nhật Bản, nơi tìm thấy vẻ đẹp trong sự không hoàn hảo và bất đối xứng – những khái niệm bắt nguồn từ triết lý wabi-sabi, khuyến khích con người chấp nhận những khiếm khuyết trong cuộc sống.





